Truyện gay 2017: thằng bạn cảnh sát cơ động của tôi

Tmê mệt gia ngày Jul 2010Đến từ Doanh Trại Quân ĐộiTuổi 32Bài gửi 3.678 Thanks 0 Thanked 0 Times in 0 Posts Năng lực viết bài xích 0

*
đứa bạn công an cơ động của tôi


Nhân đồ tôi là Minh LongThật là kỳ quái, không khí ngày xuân đang tràn về bên trên khắp miền quê tôi.

Bạn đang xem: Truyện gay 2017: thằng bạn cảnh sát cơ động của tôi

Con sông Vàm Cỏ cũng hớn hnghỉ ngơi khoắc lên bản thân một bộ áo phù sa mới. Không chỉ con fan hào hứng đón cô bé xuân nhưng vạn vật thiên nhiên cũng hồ nước hởi hòa thuộc mùa Tết .Hương mạ non bên trên đồng với mùi hương bắp non bên trên các rẫy ngô ngạt ngào xông vào cánh mũi. Tôi thấy tràn ngập ghe suồng đi ngược về xuôi . Bến sông Vàm Cỏ không thời điểm nào bình lặng do tiếng máy đuôi tôm hòa thuộc giờ đồng hồ sản phẩm đẩy bên trên sông nước. Những giờ đồng hồ rông rộc của mái chèo tay cũng vang vảng gần đây. Tôi rút ít cây sào vẫn cắn xuống đáy sông để tấn công loại suồng ra thân cái. Bọn trẻ bên ai nhìn tôi không quen. Tôi là Long là dân làng mạc này chứ gồm nên lữ khách gì đâu mà hễ đi đến đâu người nào cũng chú ý một bí quyết không quen. Làm nhỏng tôi là fan không giống cho không bởi. Dân xã tôi vốn chấc phác hoạ và bình thường vắt đó. Tôi lưu giữ gồm lần dẫn em Lập về trên đây hầu như fan cũng nhìn đàn tôi nlỗi thể là dân Thành Phố đẳng cấp và sang trọng lắm ko bằng. Tôi quan sát lại trang phục của chính mình . Thảo như thế nào bọn trẻ nhìn , sinh sống sinh hoạt Thành Phố bấy lâu nay tạo cho nước da tôi thiếu tính loại sắc đẹp tố domain authority nâu sậm của một nam nhi miền quê. Tóc tôi xanh mượt cùng rậm rộng, không thể chiếc mốt sơ xác cứng sờ vày gió sương nhỏng thưở làm sao. Mùi hương thơm cây cỏ đồng nội ngào ngạc nhưng mà ko có tác dụng phai nhạt mùi hương nước hoa bên trên khung người của tớ. Đã không thể ai tìm kiếm thấy bóng hình một anh chàng nhà quê của khúc sông này rồi sao ? Còn ko cái thời cùng Pmùi hương ra đồng dò cua bắt ốc ? Còn ko hầu như ngày htrằn lạnh giá Phương rũ tôi ra sông vệ sinh mát. Tôi ghi nhớ anh ta nhiều lắm, nhớ lắm đều lần tôi về quê, lưu giữ lắm cái chòi dưa be nhỏ xíu tối khuya tôi cùng phương thơm thao thức “canh dưa” . Nhớ lắm cái ghe củ kỉ được đóng từ bỏ gổ mù u mục nát tôi phụ Pmùi hương chất dưa lên . Qua khỏi khúc uốn nắn của dòng sông này là mang lại vùng nước sâu và nguy khốn tuyệt nhất của đoạn sông tung qua làng mạc tôi. Nó nguy khốn bởi vì bên dưới lòng sông có rất nhiều ghền đá buộc phải dòng nước trên cũng tạo nên thành lốc , nếu như nhỏng vào mùa cạn thì khoanh vùng này chen chúc hầu hết những vết bụi măng le cùng tre nứa. Tiếng gọi của người nào làm cho tôi xoay lại--anh ơi, chổ nó nước sâu lắm đó, bên dưới có rất nhiều vết mờ do bụi tre gai lắm, anh bao gồm biết bơi lội không ?Một thằng bé nhỏ nhắc nhở tôi Lúc tôi đang chèo về phía đoạn sông phía đằng trước. Thằng nhỏ nhắn này trông thân thương, cháu nước ngoài ông Tám thì nên. Nghe nó Điện thoại tư vấn cầm kiên cố nó ko nhận biết tôi là anh Long rồi. Cũng nên thôi , thôn trên làng mạc bên dưới bắt gặp quen thuộc chứ đọng cũng chả biết ai. Tôi tảo sang chú ý nó mỉm cười.

Xem thêm: Số Điện Thoại Truyền Hình Cáp Việt Nam Vtvcab, Điện Thoại Đến Tổng

Tôi cười vì nó hỏi một người hiện ra cùng béo lên từ bỏ đa số mẫu sông nhưng mà nó hỏi có biết bơi lội hay không . Tôi hỏi cắc cớ thằng bé --em nghĩ về anh phân vân bơi lội hả --chú ý anh dĩ nhiên dân Thành Phố xuống hả ? chổ kia năm nào cũng có thể có bạn chết đuốiTôi nhìn thằng bé bỏng cười khì. Tôi gửi tay chỉ thứu tự vào chổ vùng nước trống rồi nói--chổ này bên dưới là vết mờ do bụi tre gai…chổ này chổ này bên kia lúc nước chưa lên là cây mù u, chổ này là vết mờ do bụi dừa nướcThằng nhỏ nhắn nhìn tôi trằm trồ, anh em tphải chăng cũng lặng thinc thích--ủa sao anh rành vượt vậy? thằng bé nhỏ hỏi tôiTôi cười khằn khặc --anh mi tập bơi tại đây từ khi mày chưa Ra đời đó nhóc--ủa chứ đọng hông buộc phải anh là dân Thành Phố haLũ trẻ khiến cho tôi vuivẻ hơn. tôi nói bông chơi --tại anh mới dzìa, chưa kịp nỗ lực áo bà ba khoác, cũng còn chưa kịp đem nón lá đội đề xuất tụi cất cánh tưởng anh ăn diện sạch sẽ là dân TP. Sài Gòn hsinh hoạt ?Tôi làm đàn trẻ cười cợt muốn bể cái bụng. Tôi gấp tháo song giầy , lột phắc dòng áo, cởi luôn loại quần jean chỉ mặc độc dòng quần trong. Chà chà, giả dụ như trước đó kia thì tôi không đủ can đảm mặc quần lót tắm rửa sông thì hiện giờ tôi cảm giác điều này là chuyện quá đổi thông thường. Tôi chỉ chừa mẫu quần con be bé xíu bên trên bạn , quăng quật không còn đa số thứ bên trên suồng tôi quăng cái nón kết lên lồng suồng rồi khiêu vũ ùm xuống sông. Con mắt lũ tthấp long lên , tất cả đứa thì mỉm cười hể hả. Có vật gì nhưng bọn chúng mỉm cười thất thoát ? Phải chăng do bọn chúng thấy kì lạ lúc tôi chỉ mang quần trong bé nhỏ bé dại ? Nếu là cthị trấn này thì cũng rất có thể bởi dân quê tôi không nhoáng nlỗi tôi. Tôi ccụp một cái đùng lặn mất biệt xuống lòng sông. Tôi vẫn nhắm cự ly lặn mang đến ngay chổ bầy ttốt vẫn vệ sinh. Tôi chụp được loại chân của một đứa kéo xuống. Bọn trẻ la ầm lên. Tôi ngoi lên mặt nước. Tôi vuốt ngược mái tóc ướt ra phía sau--đứa như thế nào nói anh ngần ngừ tập bơi ?Bọn ttốt nhìn tôi tỏ vẻ trầm trồ. Có gì đâu chđọng, dân sông nước ko mà lại. Biết bơi lội đâu là tài cán gì đâu. Tại bọn tphải chăng làm tôi nhớ lại cảm xúc rửa ráy sông nhưng xưa nay nay tôi vẫn bỏ quên Đã sát hai năm trôi qua rồi rò rỉ ? Thời gian thnóng thoát trôi đi có lúc so với tôi là chuổi ngày lâu năm đẳng đẳng, có lúc nhanh hao nlỗi msinh sống đôi mắt. Từ dịp Phương thơm kết thân tôi dường như không liệu có còn gì khác lưu luyến với tình cảm quê đơn vị từ khóa lâu. Từ trong tận đáy lòng tôi vẫn còn đó yêu thương Phương nhiều lắm. Một bạn bạn bè đã mang lại tôi rất nhiều khoảng thời gian rất ngắn hào hứng ngọt ngào và lắng đọng. Tắm bản thân vào làn nước đuối thuộc phe cánh tthấp tôi thấy lưu giữ Phương. Đoạn sông này , vết mờ do bụi dừa này cùng cả bụi tre sợi này đang một thời làm bức màn đậy cho chống the của chúng tôi trong tối. Trên chiếc suồng câu nhỏ bé xíu chúng tôi không chỉ ngồi bên nhau câu cá mà còn trao lẫn nhau phần đông gì ngọt ngào độc nhất. Làm sao tôi hoàn toàn có thể quên được(còn tiếp)